Không có mẹ, có cha bên cạnh
Chúng tự học ăn, học nói, học chơi…một mình
Chúng cũng tự trốn bom, chạy xuống hầm, tự ru mình qua cơn đói
Tự quen với bóng đêm, le lói đèn, còi báo động triền miên
Nhớ mẹ nuốt nước mắt gửi con ra ngoài thành phố
Ở lại cùng cha lo làm việc của mình
Những đứa trẻ thời chiến tranh
Tuổi thơ không bình thường như bao đứa trẻ
Tai quen nghe tiếng súng đạn
Đồ chơi là lá cây, cọng cỏ, chuồn chuồn…
Chưa lớn chúng đã đăm chiêu
Nếm mùi đau thương, tang tóc
Mùi biệt ly, những giây phút mong manh
Cái chết và sự sống chỉ cách nhau trong gang tấc
Chúng tập làm người lớn, phải rắn rỏi khi còn rất rất trẻ con
Những đứa trẻ ấy như lúa chín non
Lớn rồi vẫn khát khao trở về làm đứa trẻ
Sống yên bình, lặng lẽ
Tận hưởng ngọt ngào của thời bình
Tung tăng chạy nhảy trong nắng bình minh
Cười ầm ầm tự nhiên không phải ru rú trốn
Đi suốt chiều sống chết
Bình thản cười
Ôm mẹ thật chặt
Có mẹ cạnh bên không phải xa lìa
Đồ chơi quý nhất vẫn là cỏ cây, thiên nhiên bất tận
Tặng những đứa trẻ sinh ra thời chiến, yêu người thân và yêu quý cuộc đời!
Love,
Mây Yoga Chữa Lành
Tháng của Mẹ❤️